Chúc Chiêu Chiêu xuyên thành một NPC bình thường trong thế giới nhỏ.
Lần trước khi nàng tới thăm dò kịch bản đã bị tiêu diệt toàn đội. Khi trở lại hệ thống chính, Chúc Chiêu Chiêu lập tức như bị Lôi Điện Pháp Vương nhập hồn, suýt chút nữa nàng đã có thêm một người cộng sự mới.
Trước tình cảnh đó, nàng bày tỏ: “Chậc, không đúng chỗ rồi.”
Sau khi rút kinh nghiệm xương máu, Chúc Chiêu Chiêu - người đã sớm định ra đại kế thăng chức - không chút do dự chọn làm lại từ đầu.
Suy cho cùng, đối với nàng mà nói, một nhân viên bảo trì không muốn thăng chức thì không phải là một nhân viên tốt.
Là một NPC có khả năng biết trước tương lai, nàng vốn tưởng rằng dù sắp phải đối mặt với một vở kịch cẩu huyết đầy hận thù và những cuộc đấu tranh phe phái phức tạp, điều đó cũng sẽ không cản trở nàng tiến lên một mạch, nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.
Thậm chí nàng còn nghĩ sẵn cách để tỏa sáng trong mạng lưới quan hệ của các nhân vật đầy kịch tính rồi cơ.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc đứng dưới chân núi Kiếm Tông, nàng bỗng nhiên phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như mình nghĩ.
Ví dụ như…
Kiếm Tông, nơi được giả định là bí ẩn và uy nghiêm, nhưng đệ tử canh gác lại có thể vì chuyện nhỏ mà đóng cửa: “Ta nói ăn mì phải cho giấm vào rồi mà!”
Hoặc…
Nam nữ chính được giả định là yêu hận đan xen nhưng chỉ cần lời qua tiếng lại là lập tức diễn màn đánh nhau tập thể: “Dừng tay, các người đừng đánh nữa!”
Thậm chí có thể như này…
Tông chủ được thiết lập là một người thông minh đến mức hơi ảo nhưng lại vì trộm linh quả của người ta mà bị truy sát: “Lão tặc chuyên ăn trộm kia, đứng lại!”
Chúc Chiêu Chiêu xem xong: “… ?”
Ơ kìa, xin hỏi cái nơi quỷ quái này có chỗ nào bình thường không vậy?
Cuối cùng, trong đội hình tinh nhuệ của Kiếm Tông, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn kẻ đã một kiếm xuyên thủng người mình ở kiếp trước - đại vai ác Mộ Hành Thu: “Ngươi có biết tùy tiện nội cuốn là sẽ bị sét đánh không?”